01 December, 2008

Tự vấn 4

• Thà lùi bước... chứ không bao giờ bỏ cuộc.

Tự vấn 3

Cuộc đời là một con đường dài tít tắp về phía trước. Khi hành trình chấm dứt, là ta đã chết... (Anh Trương Anh Ngọc)
Liên tưởng cuộc sống bao la này với con đường là một cách liên tưởng rất thông dụng của chúng ta. Nhưng lạc đường thật sự là rất khổ và chán. Tôi như đi trong mê cung, bảo làm sao mà không khỏi bị lạc đường. Nhưng, nếu biết ở phía cuối con đường vẫn có ai đó đang ngóng chờ tôi thì dù có không được đi con đường mà tôi thích thì tôi cũng sẽ có hy vọng để tìm tới cuối con đường ấy.
Người ta đáng thương ở chỗ là ở phía cuối con đường người ta đi chẳng có ai giang rộng tay để chào đón mình. Vậy, thì đi làm gì? Có lạc đường thì cũng có sá gì đâu?
Hoang mang trong cuộc sống của tôi, lắm lúc cũng khiến đôi chân tôi chùn lại. Người ấy, giờ cũng tìm được cho mình một bến bờ hạnh phúc. Anh ấy xứng đáng chứ, vì đó là sự cố gắng của anh ấy (!). Tôi khâm phục anh ấy, chỉ có điều chẳng bao giờ tôi có ý định nói ra cho anh biết. Trớ trêu khi cuộc sống bắt 2 đường thẳng song song tự nhiên cắt nhau một đoạn rồi lại tiếp tục chạy song song, để rồi mãi mãi tôi vẫn là kẻ cô đơn trong tình yêu. Vì thế mà tôi ghét anh ta vô cùng. Gặp, để làm gì, khi biết chẳng là gì của nhau.
Ai sẽ ở phía cuối con đường mong ngóng tôi đây? Dù cuộc sống có xô đẩy bạn với những đợt sóng thét gào, thì bạn hãy trân trọng và bạn sẽ hạnh phúc, vì ở một nơi nào đó vẫn còn có một người yêu thương và muốn bên bạn mãi mãi. Người đó chính là gia đình của bạn. Vả lại, ai chả rồi phải lập gia đình, có con có cái, phụng dưỡng cha mẹ già, đùm bọc anh em họ hàng,... Tôi cũng mong làm sao tôi gặp được một người tử tế như vậy.
Cho nên, tôi, kẻ đáng thương, khi cứ đi, cứ đi mà không biết rằng càng đi thì con đường lại càng tối tăm mịt mù. Tôi càng chạy xa một điều gì đó, thì tôi lại càng cảm giác đang dần đánh mất một điều gì đó. 28 tuổi, cái tuổi chả còn gì để mà hồn nhiên quá cho tình yêu, sau những vấp váp, tôi chỉ có một điều mong mỏi. Một người đàn ông tử tế, đàng hoàng, thiện lương, học thức, vui tính, mạnh mẽ... Quá nhiều, thế này thì làm khó cho người ta mà cũng khó cho mình rồi. Tóm lại, 'nồi nào úp vung nấy', cái gì thì cái nó cũng phải có sự tương xứng và đồng cảm với nhau trên cơ sở là sự chân thành. Còn nói chung cuộc sống nó là cái duyên, cái tình cờ, tất cả chỉ là định hình khái quát ở trong đầu thôi, còn 'Cái duyên trời se, cái que trời gắp', ghét của nào trời trao của ấy, tránh sao được. Nhưng mà, thưa với trời là, con không muốn ế đâu trời ạ. Trời gắp gì thì gắp, cũng phải nhanh nhanh lên ạ. Hic, tối đi ngủ sẽ ước thầm như vậy, mong chờ sẽ linh ứng...

Tự vấn 2

Xong rồi, từ đây sẽ chỉ có cố gắng, cố gắng.
Im lặng, mọi thứ quay xung quanh mình
Mình sẽ im lặng
Trong đầu chỉ có sự trống trải & vô vi
Mắng chửi người, thì nó sẽ phản phục lại mình như nghiệp chướng
Cho nên im lặng, đường ai người nấy đi

Cuộc sống vốn không lời
Chuyện tình tôi vốn không lời

Thế giới này vốn không lời... chán thì đừng nói làm gì.

Tự vấn 1


Tự nhiên dạo này thấy mơ hồ khủng khiếp. Không biết phải đi theo con đường nào đây. Cuộc sống cứ bắt buộc con người ta phải sống đúng là một con người, nhưng lại không chỉ bảo rõ phải như thế nào thì mới là một con người tốt và tự lập. Đạo đức, lẽ sống, chân lý, đại loại như vậy thì lại vô cùng tận, không có bờ có bến. Trong khi đó, cuộc đời con người lại ngắn ngủi, có hạn định. Vả lại, con người lại cố hữu với bao nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền, bệnh tật, rủi ro, mất mát. Tự nhiên, nhiều khi cảm thấy rằng, trái tim phải lạnh lùng như nào đó trong một khoảng thời gian xác định thì mới sống nổi trong thế giới này. Nó phức tạp quá, cái thế giới này ý mà.
Tình cảm, thực ra, nó chỉ là mây khói. Cái có thực chính là ‘bạn đã làm được gì để chứng minh tình cảm đó?’, bạn mang lại được điều gì cho người mà bạn yêu thương. Còn nếu như bạn nghĩ là bạn thích ai đó, nhưng bạn lại chẳng có gì cho họ, chẳng mang lại cho họ cảm giác hạnh phúc và thực tế, thì tình cảm đó không nói lên được điều gì cả. Có cũng vô ích, lại nhọc thân.
Cuộc đời là thế. Nỗi ám ảnh khi mà trong tay ta không nghề không nghiệp, vô tích sự. Dường như ta làm gì cũng sai. Ta làm gì cũng khó. Không thiết sống nữa. Những thứ tốt đẹp thì lại chẳng liên quan gì tới ta cả. Mọi sự đều phù du, phù phiếm và vô nghĩa.
Vậy, còn cái gì cho ta bám vào để sống chứ? Hay là ta đã quá ngu si, ngu đần. Đó, thiên hạ đang cười chê ta đó. Ôi, sống sao mà khó vậy chứ. Giá, đừng sinh ra trên cõi đời này.
Ta biết, thốt ra những câu đó thật không nên. Nhưng mà, bao năm qua, có lẽ ta đã đi lạc đường lạc lối mất rồi; giờ thì ta đang rối tung beng lên trong một khu rừng rậm mà nghi ngờ lo sợ không thể thoát khỏi nó.
Ông trời ơi, ta phải làm gì bây giờ? Ta thực sự sợ hãi... Một nỗi sợ cũng mơ hồ và kinh khủng như cuộc sống này vậy.

Symbols used in this blog:

Symbols: ©» «
s. = simplified
tr. = traditional
:::Nắm rõ về nét & Writing Practice:::
*** (chinese-tools.com) Các loại dian, pie, ...
*** (chinese-names.net) Heng zhe gou...
*** (daytodayinchina.com) Chinese Mandarin...
**** (clearchinese.com/chinese-writing) Heng zhe...
*** (ask.com/wiki/Stroke) đầy đủ tổng cộng 37 nét tất cả (8 + 29 = 37 strokes)
*** (genevachineseforkids.net) 30 strokes
* (jjeasychinese.com) Bài luyện tập thực hành viết chữ Hán cho trẻ em
* (chinese-forums.com) Thảo luận
* (classicalmedicine.wordpress.com/strokes) tập viết
**** (learnchineseabc.com) writing & pronunciation. Đặc biệt hỗ trợ Doodle Program với bút lông để người học tập viết (giông giống của Skritter)
* (commons.wikimedia.org) 214 bộ thủ và cách viết từng bộ một
***** (chinesepod.com) FOR THE LOVE OF HANZI (214 bushou & how to write)
:::Reading Practice & Speaking Practice:::
***** (learnnc.org) Đại học Bắc Carolina; Words with 'er' sound

8+29=37 strokes (wikipedia)