Cuộc đời là một con đường dài tít tắp về phía trước. Khi hành trình chấm dứt, là ta đã chết... (Anh Trương Anh Ngọc)
Liên tưởng cuộc sống bao la này với con đường là một cách liên tưởng rất thông dụng của chúng ta. Nhưng lạc đường thật sự là rất khổ và chán. Tôi như đi trong mê cung, bảo làm sao mà không khỏi bị lạc đường. Nhưng, nếu biết ở phía cuối con đường vẫn có ai đó đang ngóng chờ tôi thì dù có không được đi con đường mà tôi thích thì tôi cũng sẽ có hy vọng để tìm tới cuối con đường ấy.
Người ta đáng thương ở chỗ là ở phía cuối con đường người ta đi chẳng có ai giang rộng tay để chào đón mình. Vậy, thì đi làm gì? Có lạc đường thì cũng có sá gì đâu?
Hoang mang trong cuộc sống của tôi, lắm lúc cũng khiến đôi chân tôi chùn lại. Người ấy, giờ cũng tìm được cho mình một bến bờ hạnh phúc. Anh ấy xứng đáng chứ, vì đó là sự cố gắng của anh ấy (!). Tôi khâm phục anh ấy, chỉ có điều chẳng bao giờ tôi có ý định nói ra cho anh biết. Trớ trêu khi cuộc sống bắt 2 đường thẳng song song tự nhiên cắt nhau một đoạn rồi lại tiếp tục chạy song song, để rồi mãi mãi tôi vẫn là kẻ cô đơn trong tình yêu. Vì thế mà tôi ghét anh ta vô cùng. Gặp, để làm gì, khi biết chẳng là gì của nhau.
Ai sẽ ở phía cuối con đường mong ngóng tôi đây? Dù cuộc sống có xô đẩy bạn với những đợt sóng thét gào, thì bạn hãy trân trọng và bạn sẽ hạnh phúc, vì ở một nơi nào đó vẫn còn có một người yêu thương và muốn bên bạn mãi mãi. Người đó chính là gia đình của bạn. Vả lại, ai chả rồi phải lập gia đình, có con có cái, phụng dưỡng cha mẹ già, đùm bọc anh em họ hàng,... Tôi cũng mong làm sao tôi gặp được một người tử tế như vậy.
Cho nên, tôi, kẻ đáng thương, khi cứ đi, cứ đi mà không biết rằng càng đi thì con đường lại càng tối tăm mịt mù. Tôi càng chạy xa một điều gì đó, thì tôi lại càng cảm giác đang dần đánh mất một điều gì đó. 28 tuổi, cái tuổi chả còn gì để mà hồn nhiên quá cho tình yêu, sau những vấp váp, tôi chỉ có một điều mong mỏi. Một người đàn ông tử tế, đàng hoàng, thiện lương, học thức, vui tính, mạnh mẽ... Quá nhiều, thế này thì làm khó cho người ta mà cũng khó cho mình rồi. Tóm lại, 'nồi nào úp vung nấy', cái gì thì cái nó cũng phải có sự tương xứng và đồng cảm với nhau trên cơ sở là sự chân thành. Còn nói chung cuộc sống nó là cái duyên, cái tình cờ, tất cả chỉ là định hình khái quát ở trong đầu thôi, còn 'Cái duyên trời se, cái que trời gắp', ghét của nào trời trao của ấy, tránh sao được. Nhưng mà, thưa với trời là, con không muốn ế đâu trời ạ. Trời gắp gì thì gắp, cũng phải nhanh nhanh lên ạ. Hic, tối đi ngủ sẽ ước thầm như vậy, mong chờ sẽ linh ứng...
Liên tưởng cuộc sống bao la này với con đường là một cách liên tưởng rất thông dụng của chúng ta. Nhưng lạc đường thật sự là rất khổ và chán. Tôi như đi trong mê cung, bảo làm sao mà không khỏi bị lạc đường. Nhưng, nếu biết ở phía cuối con đường vẫn có ai đó đang ngóng chờ tôi thì dù có không được đi con đường mà tôi thích thì tôi cũng sẽ có hy vọng để tìm tới cuối con đường ấy.
Người ta đáng thương ở chỗ là ở phía cuối con đường người ta đi chẳng có ai giang rộng tay để chào đón mình. Vậy, thì đi làm gì? Có lạc đường thì cũng có sá gì đâu?
Hoang mang trong cuộc sống của tôi, lắm lúc cũng khiến đôi chân tôi chùn lại. Người ấy, giờ cũng tìm được cho mình một bến bờ hạnh phúc. Anh ấy xứng đáng chứ, vì đó là sự cố gắng của anh ấy (!). Tôi khâm phục anh ấy, chỉ có điều chẳng bao giờ tôi có ý định nói ra cho anh biết. Trớ trêu khi cuộc sống bắt 2 đường thẳng song song tự nhiên cắt nhau một đoạn rồi lại tiếp tục chạy song song, để rồi mãi mãi tôi vẫn là kẻ cô đơn trong tình yêu. Vì thế mà tôi ghét anh ta vô cùng. Gặp, để làm gì, khi biết chẳng là gì của nhau.
Ai sẽ ở phía cuối con đường mong ngóng tôi đây? Dù cuộc sống có xô đẩy bạn với những đợt sóng thét gào, thì bạn hãy trân trọng và bạn sẽ hạnh phúc, vì ở một nơi nào đó vẫn còn có một người yêu thương và muốn bên bạn mãi mãi. Người đó chính là gia đình của bạn. Vả lại, ai chả rồi phải lập gia đình, có con có cái, phụng dưỡng cha mẹ già, đùm bọc anh em họ hàng,... Tôi cũng mong làm sao tôi gặp được một người tử tế như vậy.
Cho nên, tôi, kẻ đáng thương, khi cứ đi, cứ đi mà không biết rằng càng đi thì con đường lại càng tối tăm mịt mù. Tôi càng chạy xa một điều gì đó, thì tôi lại càng cảm giác đang dần đánh mất một điều gì đó. 28 tuổi, cái tuổi chả còn gì để mà hồn nhiên quá cho tình yêu, sau những vấp váp, tôi chỉ có một điều mong mỏi. Một người đàn ông tử tế, đàng hoàng, thiện lương, học thức, vui tính, mạnh mẽ... Quá nhiều, thế này thì làm khó cho người ta mà cũng khó cho mình rồi. Tóm lại, 'nồi nào úp vung nấy', cái gì thì cái nó cũng phải có sự tương xứng và đồng cảm với nhau trên cơ sở là sự chân thành. Còn nói chung cuộc sống nó là cái duyên, cái tình cờ, tất cả chỉ là định hình khái quát ở trong đầu thôi, còn 'Cái duyên trời se, cái que trời gắp', ghét của nào trời trao của ấy, tránh sao được. Nhưng mà, thưa với trời là, con không muốn ế đâu trời ạ. Trời gắp gì thì gắp, cũng phải nhanh nhanh lên ạ. Hic, tối đi ngủ sẽ ước thầm như vậy, mong chờ sẽ linh ứng...
Con điên Lan viết bài này như người ta viết tờ giấy bỏ vào chai thủy tinh rồi thả theo dòng nước, như viết vào giấy rồi gập lại thành 1000 con hạc giấy, viết vào con diều rồi thả lên không trung... để mong ước này linh ứng... con lạy Trời lạy Phật
ReplyDelete